Friday, November 6, 2009

Yêu thương đến thế...!

Rồi một ngày chợt nhận ra lòng bình yên đến thế . Ngó ra sau nhà, khu vườn rau của mẹ đang xanh mướt mát . Có nắng, có gió, có nước mẹ tưới hàng ngày, chúng lớn nhanh như thổi ...Là lớn lên...

Rồi một ngày chợt nhận ra, minh khờ khạo đến thế . Lắm lúc cứ muốn phiêu lưu nhưng lại không biết rằng những ý muốn đó sẽ dìm chết mình bằng hậu quả . Cứ nghĩ mình khôn ai dè ngốc vô cùng...

Rồi một ngày đi một mình trên phố, thấy bâng khuâng sao khi nhìn khắp phố phường . Vẫn quen đi có người bên cạnh rồi, những lúc đi một mình dù vui đến mấy vẫn thấy lòng trống trải, cô đơn .Vì sao ư? Vì khi nhìn một cảnh đẹp, chẳng có ai cùng nhìn và bình luận cùng . Muốn rẽ vào một quán quen bên đường để nhâm nhi thưởng thức cái mình thích, nhưng ăn một mình đau tức, thấy chả ngon ...

Rồi một ngày chợt nhận ra mình yêu người đến thế . Dẫu bao nhiêu năm qua mình vẫn yêu người như vậy, nhưng có đôi khi lòng tĩnh lặng, thấy mình gần người hơn, yêu thương người hơn... Đó là cả cuộc đời ... Người là gắn bó, người là yêu thương, người là hương vị của cuộc đời. Người là nỗi mong nhớ khát khao, người là cơn hờn tủi ghê ghớm . Người là nước mắt, người là tiếng cười. Người là hạnh phúc... Người là những gì tươi đẹp nhất của mình cho đến cuối cuộc đời....

Yêu thương đến thế...!

0 nhận xét:

Post a Comment

Previous Post Next Post Back to Top