Tuesday, December 13, 2011

5 tháng

Con gái yêu hôm nay tròn 5 tháng. Ngoan lắm, yêu lắm cơ. Hơi nhẹ cân một tí nhưng trộm vía con cứng cáp vô cùng. Bế con mà con cứ tênh tênh trên mấy đầu ngón chân, cái chân mà đạp mẹ thì đau phải biết. Chả hiểu bao lâu nữa con biết bò nhưng giờ cứ thấy con co chân và nhổm cái mông lên rồi. Nhìn ghét ơi là ghét. Cái tay chống cao rồi nhưng chưa phối hợp được với chân và đầu gối để nâng lưng lên, có lẽ sức nâng còn yếu. Thế nên cứ từ từ con ạ, vào ca là con bò được hết. Mà chắc chắn là gái yêu của mẹ sẽ bò sớm hơn thôi.
Cái mặt lanh lợi lắm rồi. Không phải vì con là con của mẹ mà mẹ cứ khen con miết như thế đâu gái ạ, mà thực sự mẹ thấy con lanh hơn một số bạn cùng lứa mà mẹ biết. Con gái mẹ lười ăn sữa nhưng cho ăn bột lại có vẻ thích ăn, cứ đưa thìa nào vào là nuốt trọn thìa ấy, trông ngon ơi là ngon. Con ngoan cố gắng ăn nhiều cho mau lớn nhé.
Trời lạnh quá khiến hai má con mẹ nẻ toác ra đỏ ửng thương ơi là thương, nhưng nhìn thì lại xinh ơi là xinh. Chiều đi làm về mẹ sẽ ghé chỗ nào mua kem nẻ cho con chứ để má con nẻ như thế đau mẹ xót lắm. 5 tháng, rồi chả mấy mà 10 tháng, 1 năm, 2 năm...Con cứ thế lớn dần theo thời gian, mẹ cứ thế trông ngóng và chờ đợi sự phát triển và trưởng thành của con. Thương lắm cái cảm giác về nhà nghe tiếng con khóc, bế con vào lòng mà nghe con thổn thức như kể lể,ăn vạ...
Mừng con yêu lớn thêm từng ngày, từng tháng. Mẹ yêu con vô cùng!

Thursday, November 3, 2011

Mẹ đi làm.

Đầu tháng 11, mẹ bắt đầu đi làm. Việc gửi con ở nhà cho bố và ông bà là sự trăn trở của bố mẹ suốt mấy tháng trời. Nhớ con là điều đầu tiên mỗi khi mẹ bước chân ra cửa. Lo không biết con có khóc không, có ăn được nhiều không mỗi khi nhìn đồng hồ đến giờ con ăn. Rồi không biết con ngủ có đẫy giấc không...Rất rất nhiều câu hỏi. Và mỗi khi bước ra khỏi cửa văn phòng, mẹ phi như bay để mong về với con. Nhìn thấy con, con nhìn thấy mẹ, nỗi vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt của con. Con cười toe toét, nhảy cẫng lên để chờ mẹ đón. Lại ôm con vào lòng, lại hít hà hơi sữa thơm ngậy của con, lại cho con ti. Rồi khi bế con lên vai, con ôm ghì lấy mẹ, hai chân đạp vào bụng mẹ như muốn trèo lên tận cổ mẹ, túm tóc mẹ rồi vít xuống để ghì, để ôm và hôn con...

Thursday, October 13, 2011

Con tròn 3 tháng

Hôm nay, bạn Miu tròn 3 tháng. Trông bạn cứng cáp và tinh nhanh hơn nhiều rồi. Cái cổ lúc lẫy ngóc cao lắm nhé, thỉnh thoảng lắc qua lắc lại như đầu con rắn hổ mang ý, chết cười với bạn. Không hiểu các mẹ khác có như mẹ Miu không, chứ mẹ Miu thích ngồi ngắm con lắm. ngồi ngắm con mới biết con có những hành động rất ngộ nghĩnh đáng yêu.
Bạn ý họ Võ nên biết võ đấy nhé, bố mẹ thích thì cứ nhào vô

Này thì khởi động này

Và....xin đa tạ bố mẹ đã bỏ qua cho bạn vì bạn còn quá bé =))

Sung sướng khi được mặc áo len mới mẹ móc cho

A, bố đi làm về

Và nụ cười thu hoạch cực kỳ toe toét của bạn

Tuesday, October 4, 2011

Triển lãm những nụ cười

Mẹ cứ thích nhìn ngắm con lúc con cười bởi vì khi cười, con đáng yêu vô cùng với hai lúm đồng tiền sâu bên má. Con yêu giờ tinh nhanh lắm rồi. Trộm vía, con ngoan và cứng cáp lắm. Buổi sáng thức dậy là con đã cười rồi, hỏi chuyện con con cười nhiều vô cùng, hóng chuyện và hét thì không ai bằng. Đến khi biết lẫy rồi, lẫy được con cũng hí hửng toe toét cười, vật con ra thì con không đồng ý khóc um nhà lên. Sao mà mẹ yêu nụ cười của con gái mẹ đến thế. Cả ngày mẹ chỉ ngồi trông con và chọc cho con cười để được nhìn ngắm con. Lòng mẹ bình yên và hạnh phúc hơn tất cả trước nụ cười của con.
Và mẹ yêu nhất là tấm hình này nên mẹ đã phóng nó thật to rồi cho vào khung hình để cạnh giường.

Mẹ quyết định đem ra "triển lãm" những nụ cười ngộ nghĩnh và đẹp nhất của con.
Hớn hở này:

Trông ghét quá đi, giống con mèo con quá con ạ

Vừa cười vừa hét này

Và sau khi lẫy được rồi thì thế này đây:

Ghét quá đi này

Và sau tất cả những nụ cười đáng yêu đó, thì mẹ sợ nhất là cái này đây:

Mẹ sợ nhìn con mếu, con khóc lắm. Mẹ chỉ muốn nụ cười của con luôn mãi là tất cả những gì tốt đẹp nhất và đáng yêu nhất thôi, Miu yêu của mẹ ạ.
Yêu con vô cùng!

Sunday, September 18, 2011

02 tháng 05 ngày. Cú úp đầu tiên

Các cụ vốn có câu " Ba tháng biết lẫy. Bẩy tháng biết bò. Chín tháng lò dò biết đi"
Con sinh ngày 13/07. Ngày 18/9, con lấy cú lẫy đầu tiên trong đời chỉ sau có 2 tháng 5 ngày. Quả để mô quả là xuất sắc. Cả một sự ngạc nhiên lớn đối với bố mẹ. Sáng dậy, con quyết tâm úp cái mông xuống trước, nhưng vì cái đầu nặng quá nên con quyết định ngủ tiếp một lúc để lấy sức. Sau khoảng nửa tiếng suy nghĩ trong giấc ngủ, con bừng tỉnh và quyết tâm úp cho bằng được.
Và đây là niềm vui đầu tiên của con, niềm tự hào đầu tiên của bố mẹ

Và vì cái đầu nặng quá không đỡ lâu được nên con đành chào thua và úp cả mặt vài gối như thế này đây

Sợ con tức bụng và đau mũi nên mẹ phải vội vàng cho con dậy. Cả ngày bố mẹ cứ lâng lâng với niềm vui khó tả, là con đã lẫy sớm. Trộm vía ai cũng khen con nhanh quá. Ai cũng vui cùng với niềm vui của bố mẹ.
Yêu con lắm ý, và mẹ lại buồn cười vì bố lại nhìn con âu yếm và tự hỏi, sao con lại nằm được trong bụng mẹ nhỉ.
Bé Miu của mẹ vậy mà đã lớn dần rồi. Yêu con quá đi thôi.

Friday, August 19, 2011

Về ngoại

Sau hôm đầy tháng Miu, bà ngoại sang đón hai mẹ con về bên nhà chơi ít bữa với hai cụ và ông bà. Trộm vía con từ hôm về ngoại ngoan ghê cơ. Có lẽ sang tháng mới nên con ngoan hơn chăng. Nhiều người cứ dọa là tháng đầu còn ngoan, từ tháng thứ 2 trở đi con mới quấy khóc làm mẹ cứ lo mãi.
Về bên này vui hẳn lên Miu nhỉ, ngày nào cũng có cụ ngoại này, bà ngoại này, bà dì này và cả bà mợ nữa. Nếu cả mẹ thì tính ra có lúc có tới 5 người quây quanh con để chơi. Thấy mọi người bảo trẻ ngoài 2 tháng thì biết hóng chuyện nhanh lắm, vậy mà trộm vía con mới có 1 tháng 7 ngày đã biết hóng chuyện với mọi người rồi. Cứ mỗi lần nhìn con nằm nói chuyện với bà ngoại, ông ngoại mà mẹ vừa buồn cười vừa vui. Cứ hỏi con câu nào là con cứ hóng cái mồm xinh như hoa lên oa oa với mọi người. Lúc nào mà mọi người cứ mải nói chuyện với nhau mà trót bỏ quên con 1 lúc là con hét lên để gây sự chú ý. Khôn lắm, giờ biết mình là người quan trọng, là trung tâm của mọi sự chú ý rồi nên biết lắm. Trộm vía con còn lật mình sớm lắm. Mọi người bảo kiểu này chỉ hơn 2 tháng thôi là con biết lẫy rồi.
Mẹ vui lắm, mẹ mừng vì nhìn con lớn từng ngày thấy rõ, vì con phát triển tốt và càng vui hơn nữa khi nghe mọi người đến chơi, xem ảnh con đều khen con có cái trán cao và đôi mắt sáng thông minh. Bà mợ nhìn Miu yêu đến nỗi cứ bảo muốn có thêm em bé. Bà ngoại chiều con lắm, có 1 hôm bà bận đi từ sáng tới chiều mà bà nhớ con quay quắt rồi. Không nhớ sao được khi mà ở nhà suốt ngày bà chăm con như thế con nhỉ.
Miu của bố mẹ cứ lớn như thế, cứ ngoan và đáng yêu như thế con nhé. Bố mẹ và mọi người sẽ luôn dành hết tình yêu thương cho con, để con luôn có được những điều tốt đẹp nhất.
Lêu lêu mẹ thế này đây, ai bảo mẹ không chịu bế con đấy

Mẹ ơi con đói

Huýt sáo cho mẹ nghe này

Ôi ôi ôi, cứ ngồi cả ngày mà ngắm nhìn con thế này mẹ chỉ muốn cắn vào hai cái má phúng phính và cái mỏ chúm chím của con thôi con gái yêu của mẹ ạ.

Sunday, August 14, 2011

Đầy tháng Miu

Hôm qua Miu đầy tháng. Bộ chuẩn bị tính toán làm đầy tháng cho con từ trước bao nhiêu ngày. Bố mẹ hồi hộp mong con đầy tháng biết bao nhiêu. Một tháng. Thời gian trôi qua thật nhanh. Ngày ngày mẹ con mình cứ ôm nhau như thế trong phòng với biết bao nhiêu chuyện. Mẹ thì thầm nói chuyện với con, chăm sóc cho con, tắm cho con, cho con ăn...và nhiều chuyện khác nữa. Rồi cả những đêm con khóc vì sôi bụng, làm cả nhà phải thức theo để truyền tay nhau bế. Con cứ khóc, khóc ngằn ngặt không ngừng. Mẹ nhìn mà lòng cứ thắt lại vì sót xa, sợ con khóc hết cả hơi...Những lúc nhìn con nằm trong lòng tay mẹ bé nhỏ, co ro lại nhỏ thó, thấy thương con biết bao nhiêu, và yêu con nhiều đến thế...
Miu của bố mẹ thế là đã tròn 1 tháng tuổi rồi đấy. Trộm vía, trông con khác hẳn so với lúc mới ra đời. Đương nhiên rồi, vì con gái mẹ đã lên được 1,4kg. Bế con trên tay lúc này thấy trĩu hẳn. Bế được 1 lúc là mỏi rồi chứ không như hồi mới sinh nữa.
Mọi người đến nhà hỏi han chúc mừng, con hồi hộp vì tròn tháng hay sao mà từ sáng tới tối chẳng chịu ngủ. Có lẽ bởi vậy mà bố mẹ có được một đêm ngủ thật yên tĩnh chăng? Con cứ ngoan như thế đi nhé, cho bố mẹ yên tâm và có sức khỏe để chăm sóc con, để ngày bố còn đi làm và tối về bế con..."đi xây".
Miu yêu của bố mẹ đáng yêu thế này cơ mà

Mẹ ơi, con bảo nhỏ này

Con đói quá, cho con ăn đi

Và khi con cười, con đáng yêu như thế này đây

Sunday, August 7, 2011

Vượt cạn!

13/07/2011. Sẽ là ngày mẹ nhớ mãi cả cuộc đời...

Chưa một lần trải qua. Và đây là lần đầu tiên trong đời của mẹ. Sáng sớm thức dậy thấy khác hơn so với mọi ngày. Mẹ bắt đầu thấy đau bụng. Mẹ bảo bố chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhé. Mọi việc cần lo mẹ đã lo gần như đầy đủ trước đó cho bố rồi, giờ mẹ yên tâm xách cái giỏ của mẹ và Miu để vào viện thôi. Và mẹ nhập viện...

Miu bướng lắm nhé, vào từ sáng mà tới tối mới chịu ra với bố mẹ. Làm mẹ mệt mỏi quá chừng. Bố thì ở ngoài sốt ruột chờ tin hai mẹ con từng giờ, từng phút. Mẹ ở trong phòng sinh cũng sốt ruột chẳng kém gì. Và mẹ vượt cạn thành công...

Mẹ nằm đó, nhìn con trên chiếc bàn bên cạnh. Hai mẹ con lúc đó gần thật gần...Lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ nhìn thấy giọt máu do chính mình thai nghén và sinh ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời, mẹ bắt đầu làm mẹ...Bao mệt mỏi đau đớn trong mẹ tan biến hết, chỉ có hình ảnh Miu cứ đang đọng lại và hiển hiện trước mắt mẹ như thế. Mẹ nhắn tin cho bố, vừa nhắn vừa nhìn con đầy nước mắt...Con mẹ đã chào đời...

Như thể cả thế giới đang thay đổi, như thể cuộc đời mẹ bước sang một con đường khác, như thể mẹ là người hạnh phúc nhất thế gian. Có rất nhiều, rất nhiều những bà mẹ lần đầu làm mẹ cũng đang nghĩ như mẹ, đang cảm nhận niềm vui và hạnh phúc giống như mẹ lúc này...

Miu của bố mẹ lì lắm nhé. Lì từ cái lúc con chuẩn bị chào đời, đến khi con nhìn thấy tia sáng đầu tiên, mẹ cũng chỉ nghe con khóc có 2 tiếng. Sau đó con nằm im re cho các bác sĩ vệ sinh và tiêm cho con. Mẹ con mình mẹ tròn con vuông, Miu của mẹ nặng 3,6kg - và con là đứa trẻ có số cân nặng nhất phòng sinh thường ngày hôm đó. Người ta đeo cho hai mẹ con mình một con số, để mẹ con mình không thất lạc nhau, không bị lẫn với người khác. Nhưng lẫn làm sao được khi mà lúc con vừa ra đời, hình ảnh con đã in sau vào tâm trí của mẹ rồi. Dù có thế nào, mẹ vẫn có thể nhận ra con của mẹ trong số các bạn bé cùng sinh hôm đó. Đó là món quà đầu tiên của hai mẹ con mình, và mẹ sẽ giữ nó làm kỷ niệm, sau này Miu lớn mẹ sẽ đưa cho Miu xem.

Điều mẹ vui hơn cả là Miu của mẹ sinh ra nhìn giống bố quá chừng. Con giống bố đến từng chi tiết. Từ đôi mắt to tròn, cái miệng xinh xinh, đến cả từng ngón chân ngón tay của con cũng giống bố, và cả nước da nữa...Con có mái tóc đen lánh và dầy vô cùng. Điều đáng yêu nhất là Miu của mẹ có hai má lúm đồng tiền duyên ơi là duyên. Con gái mẹ xinh quá, mẹ cứ ngắm nhìn con mãi...

Ngày ngày ôm con trong tay, nhìn con lớn từng ngày. Trộm vía, Miu của mẹ ngoan và khỏe lắm. Con cứ ăn rồi ngủ cả ngày, đêm con cũng chẳng quấy khóc. Chắc Miu thương mẹ cả ngày bế ẵm, thương bố cả ngày đi làm nên đêm chẳng nỡ bắt bố mẹ phải thức vì mình.

Mẹ có thể ngồi hàng ngày, hàng giờ để ngắm nhìn cô công chúa nhỏ xinh của mẹ. Rồi mẹ cứ tự hỏi, làm sao trên đời này lại có một thiên thần đáng yêu như con đến thế. Mẹ ngắm đôi tai con, đôi mắt con, cái miệng bé xíu lúc ngủ mụ dậy cứ cười toe toét của con làm lộ ra hai lúm đồng tiền...Rồi mẹ chỉ muốn thơm con thật nhiều, thật nhiều...
Bố yêu Miu lắm, tối nào đi làm về bố cũng dành phần bế Miu cho đến tận khi Miu ngủ thì thôi. Mà tài, nhiều khi mẹ bế Miu cứ khóc, mà sang tay bố Miu nín ngay. Hay vì biết bố chiều, bố gọi con là con gái bia của bố nên con chẳng khóc.

Miu của mẹ thích tắm, mèo mà lại thích nước. Lạ thật. Cho dù con đang khóc mà cứ đặt con vào chậu nước tắm là con im ngay. Mặc cho mẹ cứ kỳ cọ thế nào Miu cứ mở to mắt ra nhìn. Trộm vía, ai đến nhà thăm hai mẹ con cũng đều khen Miu của mẹ có đôi mắt sáng và to tròn, thêm cái trán cao của mẹ nữa sau này hẳn Miu sẽ thông minh sáng dạ lắm.

Tắm cho con được 8 ngày thì con rụng rốn. Bố lọ mò bắc ghế trèo lên để trên máng đèn theo quan niệm cho con học giỏi và thông minh. Giờ Miu của mẹ là niềm quan tâm lớn nhất của cả nhà. Là tình yêu thương lớn nhất của bố mẹ. Là hạnh phúc vô bờ bến của bố mẹ lúc này.

Bố mẹ yêu con nhiều thật nhiều, tình yêu của bố mẹ.

Saturday, July 9, 2011

Tất bật!

Mẹ nghỉ ở nhà 1 tuần rồi, nhưng ở nhà còn bận hơn đi làm. Mẹ tất bật với công việc để lo cho bố và bận bịu chạy đi chạy lại mua nốt những món đồ còn thiếu cho Miu. Giờ mẹ chỉ nằm nhà chờ ngày trở dạ, để đón Miu yêu chào đời. Mỗi tối, bố đều hỏi thăm Miu và gọi Miu ra chơi với bố. Mà nghe chừng Miu cũng muốn ra với bố mẹ lắm rồi. Vì nằm trong bụng mẹ chật chội tối tăm lắm. Miu muốn nhìn thấy bố mẹ như bố mẹ mong Miu, muốn bước ra thế giới đầy tốt đẹp đang đón chờ Miu.
Bố mẹ chuẩn bị đầy đủ và toàn món đồ đẹp cho Miu nhé, Miu của bố mẹ sẽ chẳng hề thua kém bất kỳ bạn bé nào chào đời. Ngày ngày, mẹ đếm ngón tay để xem Miu chào đời này nào. Mẹ chuẩn bị tâm lý cho mình, cho cả Miu nữa. Bố thì bận nhưng cũng lo cho Miu lắm, hỏi thăm Miu suốt ngày. Mẹ thương bố Miu lắm vì dạo này bố bận và vất vả nhiều, bố chịu khó ra đường góp nhặt để về lo cho Miu (là lời nguyên xi bố nói đấy). Mẹ nghe mà thương bố nhiều thật nhiều. Chỉ còn có một vài ngày nữa thôi, mẹ và Miu sẽ mẹ tròn con vuông như mong muốn. Nhà mình sẽ ngập tràn niềm vui và hạnh phúc mới. Với bố mẹ, Miu hiện đang là món quà lớn nhất cuộc đời...

Saturday, June 11, 2011

My little girl

Mình thích gọi người con gái ấy là cô gái nhỏ- cô gái nhỏ của tôi.
Không phải vì người con gái ấy nhỏ thó so với mọi người (so với mình bây giờ thì có nhỏ hơn thật hí hí...) mà là vì lúc nào nhìn Ngô, mình đều nhìn ra một bóng hình bé nhỏ, lúc nào cũng cần có một cái bóng lớn đi bên cạnh, đi bên đời.
Một thứ tình cảm đặc biệt, một thứ tình bạn không có từ nào để diễn tả giữa hai đứa. Không phải vì tình yêu mến mà cả mình và Ngô khi nhắc đến nhau đều dành cho nhau những lời tốt đẹp nhất. Cái thứ tình cảm này không hiểu sao, lại chỉ có hai đứa có thể hiểu. Một thứ tình cảm không cần nói, không cần phải diễn đạt bằng nét chữ, mà chỉ cần cảm nhận...
Hai đứa ít khi gặp nhau, rất ít khi liên lạc với nhau, nhưng có một điều chắc chắn, hai đứa luôn nghĩ về nhau với những vì đẹp đẽ nhất và yêu thương nhất...
Lâu lắm rồi, chính xác là từ ngày mình cưới, mình và Ngô chả gặp mặt nhau. Nhưng có những lúc, nhớ nhau đến cồn cào. Cái nỗi nhớ không phải của hai người yêu nhau, cũng chẳng phải của người thân nhớ đến nhau. Cái nỗi nhớ của một tình bạn đặc biệt.
Cuộc đời mình có rất nhiều những điều đặc biệt, một trong số đó là Ngô. Hai đứa có rất nhiều những điểm chung đến lạ kỳ. Thích tha thẩn, nhẩn nha đi lang thang 1 mình khắp Hà Nội, để cảm nhận nét đẹp của Hà Nội lúc vào thu với hoa lộc vừng rắc đỏ mặt hồ Gươm, khi hè về vương đầy bằng lăng tím và cả khi đông tới với trắng muốt hoa sưa...Và cả những lúc nghỉ giải lao giữa giờ, hai đứa ngồi thi nhau nhắc đến từng tác phẩm văn học thơ ca đi kèm tên tác giả. Sức đọc của mình không bằng Ngô, vì rõ ràng, Ngô nhớ và biết nhiều hơn mình lắm lắm. Và cũng bởi vì thế, cô gái nhỏ ấy có phong cách viết rất đặc biệt. Một người chị của mình sau một lần được vào blog của Ngô để đọc, đã rất ấn tượng với cách viết của người con gái này. Và mỗi khi nhắc đến đều thấy khen nức nở.
Cô bạn nhỏ một ngày tình cờ bước vào lớp học từ một...lớp học khác. Và với sự nhiệt tình, mình lao vào làm quen, giúp đỡ bạn vì sợ bạn bỡ ngỡ. Thế rồi thành quen, và thân lúc nào chả biết. Ngoài những sở thích bình thường và quái gở giống nhau, hai con giời còn có một cái thói giống nhau mà có khi chỉ có hai đứa mới chịu nổi nhau và đấu nổi với nhau. Đó là khả năng nói như máy, nói hết phần người khác và khi hai đứa ngồi với nhau mà tán chuyện thì có lẽ ngô rang phải gọi bằng sư phụ.
Cô gái nhỏ của tôi có trái tim lớn. Vì trong Ngô, tình cảm lúc nào cũng dạt dào. Tình cảm ấy, Ngô đem san sẻ ra rất nhiều. Không phải phát tán tình cảm kiểu...bừa bãi mà là dành tình cảm luôn tốt đẹp cho những người Ngô yêu quý. Từ cậu em Tonda bên Séc đến những người bạn mà với Ngô, thật đặc biệt trong cuộc sống của Ngô. Chẹp, và chắc chắn, trong đó có cả mình. Cái này hai đứa cũng giống nhau.
Có rất nhiều sợi dây buộc hai đứa mình lại với nhau. Nhưng người con gái ấy vẫn cá tính hơn tôi rất nhiều. Ngô là người dám nghĩ, dám làm. Đã thích là nhích, là làm tới luôn không đắn đo. Còn mình, mình cầu toàn hơn, phải tính toán thấy ổn thì mới làm. Hai đứa con gái tưởng tính cách lúc nào cũng sùng sục như giai,tưởng mạnh mẽ ấy thế mà yếu đuối đến ngỡ ngàng. Một đứa thì lúc nào cứ có chuyện là khóc người khác cũng nhìn thấy. Còn một đứa, có khi đêm về, chỉ có ngọn đèn là nhân chứng, và con gấu Teddy hay chiếc gối là bờ vai dựa vào để khóc...
Mình biết chứ, rất biết là đằng khác. Dù không gặp nhau nhưng mình luôn biết cuộc sống hiện tại của Ngô lúc này ra sao, lúc này Ngô sống và nghĩ thế nào. Cô gái ấy có lẽ lúc này cô đơn hơn bất kỳ lúc nào hết, mặc dù đang cố gồng mình lên, nói những điều thật rắn rỏi, tự an ủi mình để người khác thấy mình đang sống tốt, sống mạnh mẽ...Có lẽ bởi vì thế, mà lúc này gặp mình thây Ngô thật sự bé nhỏ...
Nhớ những ngày cuối cấp, hai đứa dắt nhau đi khắp trường và rủ nhau đếm từng bậc cầu thang của tầng nhà để không bao giờ quên. Hay lần dắt nhau ra gốc lộc vừng 9 gốc ở hồ gươm để xem hoa rắc đỏ mặt hồ khi vào thu ra sao. Hay lần đi bê tráp cho chị Thắng béo rồi hai đứa lôi nhau ra Văn Miếu làm hàng. Một chiếc ảnh Ngô chụp cho mình ở góc độ đẹp nhất, tự nhiên nhất giờ đang nằm ở vị trí cao nhất trong phòng mình...Và còn nhiều, còn nhiều những kỷ niệm khác nữa mà hai đứa không bao giờ quên.
Hai đứa hẹn gặp nhau trong một buổi trưa hè nóng gay gắt. Đủ chuyện trên giời dưới bể, rôm rả y như cái hồi còn học với nhau vậy. Vui không để đâu cho hết, mừng về đến tận đêm khuya...Và tự nhiên, lúc nghĩ đến, lại thấy nhớ nhau đến cồn cào.
Có lần đọc blog của Ngô, một bài viết nhỏ dành tặng người bạn nhỏ, bỗng dưng sao thấy nước mắt cứ trào ra, nhòe hết cả trang viết. Chồng ngạc nhiên hỏi làm sao. Chẳng biết phải nói với chồng thế nào, chỉ biết bảo với anh rằng có nói anh cũng chẳng hiểu được đâu...Cái này chỉ có hai đứa tụi mình hiểu được nhau thôi, phải không Ngô?
Cuộc sống hiện tại và sau này dù có ra sao, thì sẽ không bao giờ làm thay đổi tình cảm khó diễn tả mà hai đứa tụi mình dành cho nhau đâu Ngô nhỉ? Tớ nghĩ về ấy như một điều gì đó thiêng liêng và tốt đẹp trong cuộc đời mình, một kỷ niệm êm đềm của tuổi học trò không bao giờ phai nhạt.
Hãy luôn mãi là cô gái bé nhỏ trong lòng tớ nhé, Ngô yêu?

Wednesday, June 8, 2011

Bộ áo váy hoa

Chả hiểu sao mình lại thích màu mười giờ này, nhìn nó cứ mê mẩn làm sao. Mua tới cả cân sợi và ý định là làm tới bến luôn.


Monday, June 6, 2011

Bộ gối cho con

Bác Phương mắng mẹ rỗi hơi, đi mua cho nhanh. Nhưng bác làm sao hiểu được hạnh phúc khi tự tay mình làm cho con những món đồ dùng nhỏ xinh này cơ chứ. Không phải mẹ tiếc tiền mà vì mẹ muốn con cảm nhận được thật nhiều, thật nhiều những tình yêu thương mẹ dành cho con khi con ra đời.
Mẹ đã nhờ bà ngoại mua vỏ đỗ phơi khô về cho mẹ, rồi sau một hồi lục lọi mớ vải của bác Phương, mẹ đã tìm được mảnh vải vừa ý. Mẹ cắt chúng thành từng mảnh theo ý đồ của mẹ, rồi cũng chính tự tay mẹ khâu ghép chúng vào với nhau, sau đó thì nhồi vỏ đỗ. Một ngày vắng bố con, mẹ ở nhà mò mẫm đã làm xong cho con bộ gối đáng yêu này. Hi vọng với quan niệm nằm gối vỏ đỗ của mẹ, con yêu của mẹ sẽ có được những giấc ngủ ngon và say nồng nhất.
Một mớ vải khi vừa cắt xong



Sau một hồi hì hụi thì nó ra thế này đây con ạ



Toàn bộ lô gối cho Mèo của mẹ đây nhé (hix thiếu cái gối ôm cho con vì hết mất võ đỗ con ạ. Nhưng mẹ sẽ bù cho con, yên tâm nhé gái cưng.

Thursday, May 19, 2011

Doily

Mẹ rảnh, nên ngồi truyền cho con niềm đam mê ngay từ khi con còn trong bụng mẹ. Không có màu trắng, mẹ đành làm bằng cái màu có sẵn. Nếu nó lên bằng màu trắng nó sẽ đẹp đẽ và lung linh hơn nhiều.

Saturday, May 7, 2011

Đi khám

Mẹ chẳng thích cái ông bác sĩ này lắm đâu gái ạ. Mẹ thích cái ông ngồi ngoài hơn cơ. Vì ông bác sĩ ngồi ngoài khám cho các bà mẹ kỹ càng hơn, hay ít ra ông ý chụp được thẳng mặt của các bé cùng tuổi với con ý. Ông bác sĩ này chỉ có thể cho mẹ nhìn thấy nghiêng 1 bên mặt của con thôi, thế nên cái mặt mẹ cứ xị ra khi ra ngoài làm bố tưởng làm sao.
Tuy nhiên mẹ yên tâm lắm vì gái yêu của mẹ ngoan, lớn đều và rất khỏe mạnh. Bố mẹ vẫn đang đếm từng ngày để chờ được nâng niu con trong vòng tay yêu dấu của bố mẹ đấy con yêu ạ. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là bố mẹ toại nguyện rồi.
Mẹ thấy gái yêu của mẹ có cái trán bướng giống mẹ vô cùng, và cái mũi đẹp giống của bố. Còn cái gì giống bố mẹ nữa nhỉ? Hồi hộp lắm con ạ. Mà con là con của bố mẹ, đương nhiên là con sẽ giống bố mẹ rồi. Mẹ hi vọng con gái mẹ sẽ xinh đẹp, mang vẻ đẹp của bố, trí thông minh và sự hài hước của bố...bởi với mẹ, bố là hình mẫu lý tưởng, thế nên mẹ mong con và các em con sau này, sẽ luôn luôn giống bố.
Mẹ yêu con!

Tuesday, May 3, 2011

Ngày nghỉ của mẹ

Có 4 ngày cuối tuần. mẹ ở nhà thu xếp lô hàng với bố. Lúc rảnh mẹ lôi một cuộn gì gì ra với 2 cái que dài dài ra ngoáy một lúc. Sau thấy mẹ cho ra 1 sản phẩm mà nghe mẹ nói là "Hài cô tấm" giống của bác Kiwi. Mẹ bảo cuối cùng mẹ cũng đú theo được với đồng bọn cho ra dú hé hé hé...Mẹ hả hê cười còn bố thì tủm tỉm nói mẹ "nghịch vớ nghịch vẩn". Bố làm sao mà hiểu được cái sớ thú à nhầm sớ thích đến điên cuồng của mẹ cơ chứ. Bố nói thế vì bố vẫn cay cú rằng bố thua cái sở thích đó của mẹ. Bố cấm tiệt mẹ 1 lần rồi nhưng cuối cùng bố phải chào thua nó để trả mẹ về với nó (ô hô hô, cái mức độ chiều mẹ của bố thật là đáng nể so với tính cách của bố hí hí). Khổ cái là sản phẩm vừa làm xong, vừa kịp chụp lại hình xong thì cô em của bố lên xỏ luôn nó vào chân và không chịu rời ra nữa. Mẹ vô tư tặng luôn. Cô ở xa mà, mẹ chưa làm được cái gì để tặng cô cả nên cô xin mẹ cho luôn.


Friday, April 22, 2011

Sinh nhật!!!

Hôm nay sinh nhật mẹ. Mẹ đón sinh nhật với một tình yêu mới và một niềm hạnh phúc mới. 27 tuổi, một trải nghiệm chưa đủ nhiều với cuộc đời. Mọi người hỏi mẹ bố tặng gì cho mẹ, mẹ cười chẳng nói gì. Vì món quà bố tặng mẹ đâu thể kể hết bằng lời, bởi đó là cả cuộc đời bố với sự quan tâm chăm sóc, bằng cả tình yêu bố dành cho mẹ. Và bởi món quà lớn nhất đời bố tặng mẹ là hình hài mẹ đang mang, là kết tinh tình yêu của bố mẹ, là điều bố mẹ đang mong đợi để đón chào...
Con yêu thương, sinh nhật năm nay của mẹ đặc biệt hơn mọi năm là thế đấy. Mẹ không chỉ đón chào tuổi mới, mà còn đón chào điều quý giá nhất đời của bố mẹ. Đó là con. Mẹ hạnh phúc hơn bất kỳ thời điểm nào khác. Và mẹ chẳng mong gì hơn thế. Bởi với mẹ như thế là quá đủ, quá nhiều rồi...
Bố mong con yêu còn nhiều hơn cả mẹ mong nữa. Bố thích chơi với con, xem cái cách con "nhào lộn" trong bụng mẹ. Bố mẹ mong con từng ngày từng giờ. Bố lúc nào cũng chỉ sợ mẹ để con đói, nhắc mẹ ăn uống suốt ngày. Rồi còn nhắc mẹ phải đi khám đều đặn xem con có lớn có khoẻ không. Ít nữa, bố còn nhắc đi sắm đồ cho con nữa...
Bố mẹ yêu con thật nhiều, mèo yêu của bố mẹ!

Thursday, March 24, 2011

Nhật ký một tình yêu (4)

Trời lại trở rét, mẹ lại có dịp để thử cái điều hoà mới mắc để phục vụ tớ mùa hè tới. Tuần trước bố mẹ đi khuân ở đâu về nhiều gỗ lắm. Bố đã thi công được một cái tủ giầy, một cái bàn nhỏ cho mẹ ngồi, một cái bàn bệt để uống nước, và chuẩn bị bố đóng giá sách. Rồi tiện mồm bố bảo bố đóng tủ quần áo cho tớ luôn. Mẹ thì muốn tiện, bảo bố mua tủ nhựa giống như các ông bố bà mẹ khác hay mua. Còn bố thì lại muốn đích thân mình đóng cho con cái tủ quần áo. Mẹ thấy thế cũng thấy vui và ưng bụng lắm. Dưng vẫn nhu nhe ý đồ mua he he he. Là vì mẹ muốn nó tiện chứ không muốn bố vất vả. Còn nếu bố vẫn quyết thì mẹ sẽ theo hí hí.
Đêm qua bố mẹ lại thức khuya. Tưởng bàn bạc cái gì hoá ra lại cái vụ đặt tên cho tớ. Ôi thật là đau đầu, thật là ban căng, thật là gay cấn. Cuối cùng lại chả đi đến đâu, bố lại dở bài " bốc thăm" như lần trước. Đó là bố sẽ đưa ra vài cái tên, mẹ cũng thế rồi trộn lại và bốc thăm theo từng vòng. Tớ nằm nghe mà cũng sốt hết cả ruột. Cái tên nào bố mẹ đưa ra tớ đều thấy thích, đều thấy đẹp. Nhưng vẫn chưa chốt được cái tên cần đặt cho tớ. Tớ lại phải chờ. Haizzz...

Monday, March 21, 2011

Nhật ký một tình yêu (3)

Thứ 7, nhà có việc, bố và ông nội đi vắng. Hai mẹ con tớ và bà nội ở nhà buồn xo. Đêm chả ai dám ngủ, bà nội ở tầng 2 bật đèn sáng trưng chả dám ngủ. Còn mẹ tắt đèn tối om và nằm ôm tớ co ro. Đêm mẹ trằn trọc trở mình suốt, không ngủ được. Mẹ nhớ hơi bố, lại ngủ một mình không quen, nhà thì rộng nên mẹ cũng sợ, chả ngủ được. Mẹ mệt từ tối hôm bố đi, mẹ nói mẹ đau đầu. Rồi sau 2 đêm, mẹ kêu đầu không hết đau mà cả người cũng mỏi nhừ nữa. Thời tiết thay đổi làm mẹ mệt.
Sáng sớm nay bố về, bố lọ mọ từ quê lên từ đêm qua. Tội nghiệp bố, chắc bố lo ở nhà mấy bà cháu mẹ con ở một mình bố chẳng yên tâm. Rồi thì bố nhớ mẹ con tớ nữa (hí hí). Mẹ thức từ sớm chờ bố gọi mở cửa, không ngủ nổi. Mẹ dậy lúc nào tớ biết lúc đó đấy. Cứ mẹ dậy là tớ cũng dậy "khởi động" luôn. Hai mẹ con nằm ôm nhau chờ bố, chờ trời sáng. Đúng 5h30 bố à lố cho mẹ, mẹ mừng rỡ chạy xuống nhà mở cửa. Ngoài trời mưa giăng giăng, rét mướt. Nhìn bố mà mẹ thương quá chừng.
Giờ thì bố đang nằm trong chăn ấm ngủ bù những ngày vật vã ở quê và trên ô tô suốt 2 ngày qua. Còn mẹ con tớ lại bế nhau đi làm. Trưa về ăn cơm với bố rồi nghe bố kể chuyện luôn.

Friday, March 18, 2011

Nhật ký một tình yêu (2)

Mấy hôm nay trời mưa tầm tã. Tớ nằm cuộn tròn nghe mẹ than thở. Mẹ ghét trời mưa lắm, vì mưa mẹ chả đi đâu làm được gì, ướt át làm mẹ khó chịu. Trời rét, mẹ không chịu được lạnh, hai mẹ con co ro ôm nhau trong văn phòng và ở nhà. Bố cũng còng queo không đi với bạn được, chỉ xem phim và ôm cái máy tính. Nhưng chẳng lúc nào bố quên rời tay khỏi tớ cả.
Những lúc tớ chơi quá đà làm mẹ đau, bố lại quay ra xoa dịu cả hai mẹ con. Mẹ bảo mẹ sẽ cộng sổ, khi nào tớ lớn mẹ sẽ xử lý tớ vì cái tội đó. Hí hí, mẹ nói thế thôi chứ tớ biết mẹ chả nỡ xử lý tớ đâu hí hí, mẹ thương tớ lắm mà.
Hôm nay thứ 6 rồi, mai cuối tuần. Đúng lịch thì là mai bố mẹ đưa tớ đi kiểm tra sức khoẻ. Nhưng mưa gió thế này chả biết bố có đưa mẹ con tớ đi dược không. Bố mẹ chăm sóc tớ kỹ lưỡng cũng y như tất cả các ông bố bà mẹ khác. Vì những đứa trẻ như tớ là của của, là tài sản, là tương lai của bố mẹ mà (tớ nhắc lại lời của mẹ thôi nhá hí hí hí)
Hi vọng ngày mai trời hửng lên, ấm lên để bố mẹ còn đưa tớ đi chơi.

Wednesday, March 16, 2011

Nhật ký một tình yêu (1)

Mẹ đã quyết định để tớ lên nắm quyền, tớ sẽ xâm chiếm cái blog của mẹ và tha hồ với nó. Bố mẹ dạo này vui lắm, từ ngày tớ "xuất hiện", bố mẹ hạnh phúc bao nhiêu. Suốt ngày thấy mẹ nói chuyện về tớ. Bố thì suốt ngày suýt xoa tớ. Tớ thấy được cả hạnh phúc ngập tràn vào tận bên trong "tổ ấm" của tớ và ngấm cả vào tớ.
Hạnh phúc vì điều đó, thế là tớ bắt đầu "thể hiện". Mẹ than thở tớ tập võ suốt ngày, bố thì bảo "Thì nó họ Võ mà", thế người ta mới biết họ của tớ. Hồi đầu, tớ chỉ thích tập vào sáng sớm lúc mẹ mới ngủ dậy và...tối khuya, lúc mẹ bắt đầu đi ngủ (mẹ bảo cái này là ác nhất hehe, nhưng mẹ vẫn thích). Mẹ cứ rình lúc tớ tập võ, mẹ gọi bố vào thưởng thức. Bố ngất ngây thì thích thú. Lần đầu làm cha mẹ mà, ai cũng vậy, nhất là khi bố mẹ mong đợi tớ lắm. Giờ thì tớ tập cả ngày, lúc nào hứng là tớ tập. Có những hôm tớ hứng tập quá làm mẹ phải kêu ca phàn nàn. Tớ tha mẹ một lúc rồi tớ lại tiếp tục luyện cơ bắp he he he. Riết rồi quen, hôm nào tớ lười tập đâm ra mẹ lại thắc mắc. Thế đấy!
Giờ tớ là nhất, bố mẹ cưng chiều tớ lắm, thế nên tớ càng được thể. Mỗi ngày nằm nghe chuyện bố mẹ lo chuẩn bị sắm cái này, lo cái kia cho tớ, là tớ hí hửng giơ cả hai tay hai chân lên để ủng hộ. Những lúc đó, bố mẹ chả thèm sờ vào tớ nữa mà ngồi nhìn tớ luôn, rồi hai người nhìn nhau cười tủm tỉm. Ơ hay nhỉ, tớ thể hiện sự vui mừng, sao lại cười tớ chứ? Bố mẹ thật là...buồn cười.
Mẹ bắt đầu lên cân, điều này trước đây cả mẹ và bố đều không thích. Nhưng giờ mẹ cứ lên được tí nào, cả bố và mẹ đều vui mừng tí ấy. Vì nếu mẹ lên cân tức là tớ đang rất khoẻ mạnh. Bố mẹ sẽ yên tâm vì điều đó. Thật ra, bố mẹ vẫn chưa hề biết tớ là đứa nào đâu ( thuộc thể loại "đứng" hay "ngồi" ý mà hị hị), bố mẹ muốn đó là một điều bất ngờ nên chần chừ chưa muốn kiểm tra tớ.
Hôm vừa rồi, nằm nghe hai "cụ" bàn chuyện đặt tên cho tớ, thêm một lần cả hai làm tớ buồn cười. Mẹ thì thích cái tên này, bố lại thích cái tên kia. Nếu là hồi trước thì hẳn bố mẹ cãi nhau to rồi, nhưng lần này vì tương lai con em nên cả hai đều nhún nhường nhau và cuối cùng bố đi đến kết luận là bốc thăm. Thế nhưng mà trong bụng, mẹ chả ưng vụ bốc thăm này. Vì với mẹ, cái tên mẹ nghĩ cho tớ là quá đẹp, và không còn cái tên nào hay và đẹp hơn thế. Cả một sự gửi gắm và tin yêu của mẹ vào đó mà lị. Thế nên chắc mẹ sẽ bằng mọi giá bắt bố phải nghe theo thôi, cơ mà bố chiều mẹ lắm nên hẳn bố sẽ phải bằng lòng tuốt tuồn tuột những gì mẹ thích hí hí hí.
Điều thích nhất là, giờ bố mẹ đi đâu tớ đều được "bám càng", tớ đi đủ mọi nơi, được mẹ cho ăn đủ các thứ, mà toàn là các thứ bổ dưỡng cho sự phát triển của tớ. Tớ thích, tớ sướng, và rồi tớ lại...tập võ. Đi đâu tớ cũng được các cô, các bác, các chú hỏi thăm, tớ lại càng sướng.
Đấy, mẹ lại chuẩn bị cho tớ đi chơi rồi, hình như đi ăn cưới thì phải. Lại được ăn ngon, lại được tẩm bổ, mẹ lại béo hí hí. Lần này có cả bố đi nữa nên càng thích. Tớ đi đây, lúc khác tớ lại tỉ tê nhá.

Tuesday, March 15, 2011

Ôi cái sự lười!

Lười kinh hồn, lười thành bệnh kinh niên. Cái blog chịu khó chăm chút giờ bỏ xó, bụi bặm không thèm vào quét dọn. Năm mới qua được bao nhiêu cái chục ngày rồi, thiên hạ cũng được bao nhiêu cái chục entry rồi, mà mình còn chưa có bài viết mới.
Trời mưa như trút, gió hút từng cơn, buồn tình vào dọn dẹp nhà cửa để sắp tới còn có những dự án khác đưa lên. Hay ho hay không không biết, đồng bọn vào nhận xét, nhưng sẽ khác đi nhiều so với những năm vừa qua.
Previous Post Next Post Back to Top