Thursday, December 17, 2009

Đông

ĐÔNG....
Lại thêm một trận rét nữa .Cái rét căm căm như quất vào da thịt mỗi khi chạy trên đường . Nằm trong chăn ấm em chạnh lòng nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi ngoài đường phố với vài tấm áo mỏng manh...
Lại nghĩ thương dì mùa này lại ngâm chân trong nước lạnh cóng để chuẩn bị cho vụ mùa sắp tới, thương chú ra đồng lặn lội dưới mương kiếm con cá, con cua về để cải thiện...Tối về tím ngắt cả bàn chân...
Lại nghĩ thương chồng sớm hôm vất vả, quần quật với công việc cả ngày ở cơ quan, tối về lại lọ mọ làm nốt cũng chỉ vì lũ đàn em vô dụng chả biết cái gì .Cứ mỗi khi nghe anh hắt hơi hay ho húng hắng, lại thấy lòng sắt lại vì thương .Nghe anh than đầu đau như búa bổ, lại thấy xót xa lòng .
Lại nghĩ thương mẹ mùa này hay phải dậy đi làm sớm, còng lưng đạp xe đạp trong tiết trời cắt da, cắt thịt .Có thêm cái xe máy thì cũng phải còng lưng đạp cho nó nổ, ngẩng đầu lên thì cũng gần muộn giờ làm ...
Lại nghĩ thương đứa em mùa này vật vã với thuốc ho vì lạnh, chiến đấu với giấy ăn vì mũi chảy dài .Viêm họng, viêm mũi là bệnh của chị, giờ đến em cũng bị nhiễm mất rồi .
ĐÔNG...
Bàng khẳng khiu trụi lá, đường phố xác xơ, bụi mờ như bóng của thời gian...
Là lúc trái tim thấy thật cần hơi ấm của yêu thương, của tình yêu, của chia sẻ...
Là lúc em thấy mình thật hạnh phúc trong cuộc đời, vì đã tìm được gốc cây cổ thụ .Để nương náu .Để trốn. Để được chở che. Để được vỗ về .Để yêu thương và để được yêu thương...

3 nhận xét:

Me Tom Tit said...

Như là một phản xạ tự nhiên ấy nhỉ, khi mà mình đang hạnh phúc nhất thì cũng hay nghĩ tới những gì se sắt nhất trong lòng......

phuthuygia said...

Đúng thế chị ạ, em hay bị như thế lắm :( .

Bobo said...

Iu em nhìu ... :x

Post a Comment

Previous Post Next Post Back to Top